My Story: Không còn cô đơn trên mạng. Nhưng cô đơn vì mạng.

Note của Nick: Đây là một bài viết Nick viết cho tạp chí Barcode một thời gian trước, và được đăng trên Barcode số tháng 5+6 vừa rồi. Chia sẻ lại với các bạn một vài tâm sự của mình về social network 🙂

Processed with VSCOcam with f2 preset

My Story

Nick Do

1983. Blogger. Talker. Writer-wannabe.

Không còn cô đơn trên mạng. Nhưng cô đơn vì mạng.

Nếu như social network là một con người, tôi chắc chắn sẽ cưới nó, bất kể giới tính, bất kể khoảng cách địa lý, bất kể sắc tộc, tôn giáo, bất kể nó có thèm để mắt đến tôi hay không, chứ đừng nói là yêu và cũng muốn cưới tôi. Nhưng tôi bất kể! Vì sao ư? Vì social network không chỉ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi, nó còn giúp tôi trở nên một người tốt hơn, và ngay tại thời điểm này, đang mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui và hạnh phúc. Chẳng phải rất đáng để tôi muốn gắn bó với nó suốt đời hay sao?

Chuyện tình của tôi và social network bắt đầu vào một buổi tối nhàm chán của tháng 9 năm 2005. Lúc tôi gặp nó, nó có tên là Yahoo! 360, đầy vẻ bỡ ngỡ, non nớt của một đứa trẻ, nhưng lại có cái vẻ lạ lẫm mới mẻ cực kì cuốn hút. Tôi thì như trúng tiếng sét ái tình. Mặc kệ sự non trẻ của nó, tôi lao vào cuộc tình như một con thiêu thân. Khi đó, tôi là một nhà báo trẻ mới vào nghề, viết những bài báo phân tích âm nhạc quốc tế vớ vẩn cho một tờ báo lớn. Nhưng bản tính nói lắm, lại ham chia sẻ, nên tôi viết rất nhiều. Thôi thì đủ các thể loại viết lách linh tinh, mà tự thấy linh tinh nên chẳng dám gửi cho báo, chỉ dám post hết lên cái trang Yahoo! 360 của mình. Trong vòng nửa năm sau đó, Yahoo! 360 lớn lên và quyến rũ đến ngỡ ngàng, trở thành người tình của vài triệu bạn trẻ Việt Nam. Một buổi sáng tôi ngủ dậy, và ngã ngửa với hơn 40,000 views trong một đêm, được xếp hạng thứ 2 trong số những trang Yahoo! 360 hot nhất nước.

Đó là một cú sét đánh ngang đầu một thằng nhóc con mới ngoài 20 tuổi. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận thức được suy nghĩ, ý kiến của mình được quan tâm, được đồng cảm, và ở mức độ nhất định, có một gía trị nào đó. Lớn lên trong môi trường gia đình học giả, tôi có nhận thức rất kém về giá trị vật chất, nhưng lại có nhận thức rất mạnh mẽ về giá trị chia sẻ, của thông tin. Tôi tìm thấy sự gắn kết rất thân thiết với những người lạ chỉ bằng câu chữ. Và nhận thức đó đã thay đổi tôi rất nhiều. Quá nhiều. Từ một thằng bé phát ngôn cẩu thả và bừa bãi, tôi học cách nắn nót từng câu chữ của mình. Tôi học cách có trách nhiệm với những ý kiến của mình. Và dần dần thay vì nói, tôi nghe, nhìn và suy nghĩ nhiều hơn, theo dõi, phân tích suy nghĩ và cảm xúc của những người xung quanh mình, biến những chất liệu của cuộc sống thật thành những chia sẻ online. Những khi bí về chất liệu, tôi lại đẩy mình vào những tình huống thử nghiệm để tự trải nghiệm. Tôi dành suốt những năm tháng tuổi trẻ đắm chìm trong thế giới riêng của mình, nơi tôi mày mò nghiên cứu cảm xúc và những trải nghiệm cuộc sống. Và tôi đã nhận được rất nhiều: Tôi trở nên nhạy cảm với cảm xúc và ngôn ngữ cơ thể, tôi hiểu biết nhiều về xử sự tình huống trong cuộc sống. Cùng một lúc, tôi tìm thấy rất nhiều sự chia sẻ, và nhiều bạn tốt từ cuộc sống trên mạng, và ngoài đời, tôi cũng trở thành bạn tốt, anh em tốt của rất nhiều bạn bè nhờ vào sự chia sẻ mà tôi mang lại. Lúc đó, tôi đã cảm thấy cuộc sống của mình rất có ý nghĩa, và tôi hạnh phúc vì điều đó, tất cả đều là nhờ em yêu social network của tôi.

Và rồi tôi đã rơi vào cuộc khủng hoảng đời sống đầu tiên vì social network: không một người nào có tình cảm với tôi chịu đựng được cuộc sống quảng giao của tôi! Hoặc tôi có quá ít thời gian dành riêng cho hai đứa, hoặc họ không thể tin vào tình cảm của tôi. Mà khốn nỗi, họ lại có lí. Social network không có biên giới, và nó mở rộng cơ hội cho tôi gặp được quá nhiều những con người hay ho, không ít người trong số đó có khả năng khiến trái tim tôi loạn nhịp vì sự thú vị của họ. Tôi bắt đầu không tin vào việc mình thực sự có thể dành trọn tình cảm và suy nghĩ của mình cho một người duy nhất vào một thời điểm nhất định – có quá nhiều người có thể khiến tôi mỉm cười.

Yahoo! 360 đã qua đời quá lâu, và chỉ còn là một kỉ niệm đẹp của một thời niên thiếu. Tôi còn nhớ tôi đã rất rất buồn khi Yahoo! 360 tuyên bố dẹp tiệm, nhưng rõ ràng nỗi buồn đó không có cách nào kéo dài, bởi sự xuất hiện dày đặc của những kẻ thay thế. Hiện giờ, tôi không thể đếm xuể số lượng tài khoản social network của mình. Để tôi thử: 2 trang facebook cá nhân, một vài trang facebook fanpage cho chính bản thân và việc kinh doanh cá nhân, 5-6 cái blog khác nhau trên wordpress cho đủ các thứ thời trang, âm nhạc, viết lách, 1 tài khoản flickr và hai trang tumblr cho nhiếp ảnh, 4 tài khoản instagram, và, ôi, còn nhiều lắm. Đôi khi tôi tự hỏi, làm thế nào để mình vẫn sống cuộc sống của một người bình thường, làm công ăn lương, mà lại có thời gian để làm chủ nhiều tài khoản social network đến thế.

Với tất cả những giao tiếp thông qua social network mỗi ngày, tôi rõ ràng không cô đơn, và tôi cảm ơn nó vì điều đó. Nhưng cũng vì sự thú vị của những giao tiếp đó, mà tôi chỉ càng ngày càng không thể tin tưởng bản thân có thể dành trọn tình cảm của mình cho một người duy nhất. Và vì thế, 31 tuổi, tôi vẫn đang sống một mình.

Bạn có thể cho rằng tôi là một nạn nhân của social network. Nhưng đến khi nào tôi vẫn còn cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ với cuộc sống của mình như ngay lúc này đây, tôi không nghĩ bạn có quyền phán xét tôi và cuộc sống của tôi. Tốt hơn hết, hãy học cách đồng cảm và chia sẻ những suy nghĩ tích cực bằng social network.

One thought on “My Story: Không còn cô đơn trên mạng. Nhưng cô đơn vì mạng.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s