(Nối tiếp pt.1. Ai chưa đọc pt.1 có thể đọc ở đây nhé: https://baocuanick.com/2022/08/27/review-tinh-han-xan-lan-pt-1/)

Đến nhân vật phụ còn xuất sắc như vậy, thì nhân vật chính còn phải xuất sắc đến mức độ nào?! Đúng là như vậy, nam chính Lăng Bất Nghi của Tinh Hán Xán Lạn, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là một trong những nhân vật nam chính phức tạp nhất, thú vị nhất, hấp dẫn nhất lịch sử màn ảnh Hoa ngữ. Ban đầu anh xuất hiện thật đơn giản, chính xác là một nam thần ngôn tình bước ra từ truyện tranh, vô cùng đơn thuần và nhạt nhẽo. Đẹp lộng lẫy chuẩn phong cách rồng trong biển người, đương nhiên. Giàu có, thành đạt, gia thế khủng, mọi thứ đều xuất sắc hơn tất cả mọi người, đương nhiên. Đéo coi ai ra một cái gì, luôn hành xử theo kiểu ta là một, là riêng, là duy nhất, đương nhiên. Luôn xuất hiện đúng lúc đến mức khó chịu, đương nhiên nốt. Đây cũng chính là lí do tại sao khi phim mới ra mắt, cả anh và Ngô Lỗi, người đóng vai anh, đều bị chê bai thảm thiết, vì anh quá nhạt nhẽo. Cho đến khi tất cả mọi người đều bàng hoàng nhận ra, thôi chết, mình đã bị lừa. Anh có mà là nam thần cái của khỉ, anh chính là một củ hành! Vì anh có quá nhiều lớp vỏ, và càng bóc ra thì càng cay mắt. Ngoài việc anh phải đẹp bởi vì anh chính là nam chính ra, thì mọi chuyện khác đều sai hết. Anh giàu có, vì anh dùng chính máu và nước mắt của mình ra để đổi lấy. Gia thế của anh không hề khủng, mà nó lại chính là nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời anh, cũng chính là thứ ám ảnh anh đến mức không thể sống như một người bình thường, và cũng chính là thứ cho đến cuối cùng vẫn hại anh đến chết đi sống lại, thậm chí phải tự mình làm tổn thương người con gái mình yêu cuồng nhiệt. Anh đéo coi ai ra một cái gì, hoá ra là vì đó là cách duy nhất để anh có thể tự bảo vệ cho cái bản thân yếu ớt và cô độc của mình giữa biển người mênh mông đầy mưu mô và toan tính. Và anh luôn có mặt đúng lúc là vì hoá ra, phần lớn những chuyện xảy ra đều nằm trong âm mưu của chính anh, thì lại hỏi anh có thể có mặt sai lúc không cơ chứ. Hình tượng nam thần ngôn tình của anh hoàn toàn một tay anh đập vỡ đến tan tành – khán giả hoang mang, đây có thật là nam chính xứng đáng để mình yêu thương và ủng hộ không? Anh quá u tối. Anh quá ngang ngược. Anh quá tàn nhẫn. Anh quá… đáng sợ. Thay vì làm nam chính, anh có vẻ hợp đi tranh cử vai phản diện của phim hơn thì phải.
Thế nhưng, phim vẫn tiếp tục, và củ hành vẫn tiếp tục bị bóc, cho đến những lớp hành non nớt trong cùng. Khi Lăng Bất Nghi nói với Trình Thiếu Thương, anh muốn cưới cô vì cô là người duy nhất trong cuộc đời anh khi nhìn vào vết thương trên người anh đã hỏi rằng anh có đau không, đó là một nỗi buồn lớn đến mức nào? Và anh có thể không giấu mình đằng sau những mưu mô và toan tính không, khi chỉ một sự thật nhỏ nhất về anh cũng có thể đảm bảo ngay lập tức anh sẽ bị xoá sổ khỏi cuộc đời này. Đến mức cái sự thật đơn giản nhất trên cuộc đời này của một con người là tên họ thật của mình anh còn không thể chia sẻ với một người thứ hai, dù đó là người bạn thơ ấu thân thiết nhất, hay người cha nuôi thương mình nhất, hay người con gái mà chính mình yêu nhất, đó lại là một sự cô độc khủng khiếp tới mức độ nào? Và từ một cậu bé sợ nhìn thấy máu, anh trở thành một kẻ say máu, tìm thấy niềm vui trong việc giết người, chỉ vì mỗi đêm khi anh nhắm mắt lại, thì thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng cả một toà thành ngập trong biển máu lênh láng, nơi anh là kẻ sống sót duy nhất, đó phải là một sự ám ảnh man rợ tới mức nào? Đến lúc này người xem mới nhận ra, anh không đáng sợ, mà anh thực sự rất đáng thương.

Bất hạnh đến thế, buồn bã đến thế, cô độc đến thế, nhưng 15 năm nay, cũng vẫn là một mình anh thắng lưng, sừng sững đúng đó, đối diện với cuộc đời, chưa từng một lần chiến bại. Khi đối diện với việc buộc phải vứt bỏ tất cả, bao gồm cả người con gái mình yêu thương nhất và mạng sống của chính mình, anh cũng chưa từng ngập ngừng một giây phút nào, thẳng tay chém giết đến kẻ thù cuối cùng. Và rồi, khi được đưa trở về từ cõi chết nhưng phải đối mặt với việc vĩnh viễn không thể được cô gái đó tha thứ, cũng vĩnh viễn không được ở bên nàng, anh vẫn thẳng lưng, cầm kiếm xông ra chiến trường, lần lượt cứu giúp từng người mà cô gái đó quan tâm, yêu mến. Dù nặng trĩu trên vai anh luôn là những nỗi buồn lớn lao vượt quá sức chịu đựng của một con người, anh chưa từng một lần cúi đầu cầu xin bất cứ một sự cảm thông, một sự thương hại nào, từ bất cứ ai, kể cả người anh thương yêu nhất. Anh chấp nhận tất cả, và anh dũng cảm đối mặt với tất cả, chưa một lần oán than. Đến cuối cùng, khi những lớp hành đã được bóc ra hết, Lăng Bất Nghi chân thật hiện ra, không phải là một nam thần, cũng không phải là một kẻ đáng sợ, càng chẳng phải một kẻ đáng thương, mà là một người đàn ông vô cùng đáng ngưỡng mộ. Đó là một người đàn ông cuồng nhiệt sống, cuồng nhiệt yêu, cuồng nhiệt trả thù, cuồng nhiệt trả giá. Bất cần biện hộ, anh làm tất cả những việc mà một người đàn ông phải làm, bằng cái cách mà một người đàn ông nên làm. Và vì thế, không ồn ào, không kiểu cách, anh trở thành hình tượng người đàn ông cực kì đẹp đẽ.
Có một cảnh phim của Lăng Bất Nghi mà mình vô cùng yêu thích. Anh từng trực tiếp thể hiện tình cảm của mình với Trình Thiếu Thương trong rất nhiều cảnh phim có tính ngôn tình, nhưng cảnh anh thể hiện tình cảm với cô đẹp nhất, hay nhất, lại không hề xảy ra trước mặt cô. Đó là một cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa anh và Viên Thiện Kiến, cũng là một kẻ yêu Thiếu Thương vô cùng sâu sắc, chưa chắc đã kém gì anh. Cuộc nói chuyện xảy ra sau khi anh và cô đã không gặp nhau suốt 5 năm, và khi gặp lại cô cũng không thèm nhìn anh lấy một lần, hay nói với anh lấy một câu. Cô đã hứa sẽ không tha thứ cho anh. Cũng sẽ không gặp lại anh.
Viên Thiện Kiến hỏi anh, “Việc anh cứu giúp người nhà của cô ấy thì có thể hiểu được, nhưng tại sao lại phải cứu họ Viên nhà tôi đến nỗi suýt mất cả mạng?”. “Vì cô ấy quan tâm anh,” Lăng Bất Nghi bình thản trả lời. “Cô ấy chính là người bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp. Chỉ khi nào những người cô ấy quan tâm có thể sống thật tốt, cô ấy mới có thể yên lòng. Cho nên ta chỉ có cách phải bảo vệ cho mọi người bình yên, thì cô ấy mới tìm thấy sự bình yên cho chính mình.”
Đó chính là cách Lăng Bất Nghi yêu Trình Thiếu Thương. Không đòi hỏi. Không cầu xin. Không giải thích. Chỉ đứng thẳng lưng, làm những việc mà anh tin rằng một người đàn ông phải làm, bằng cái cách mà anh tin rằng một người đàn ông nên làm. Đó cũng là lúc Viên Thiện Kiến nhận ra, tình cảm của mình dành cho Trình Thiếu Thương vĩnh viễn không thể mang ra so với tình cảm của Lăng Bất Nghi dành cho cô, và chấp nhận thua cuộc không còn gì để thắc mắc.
Điều đặc biệt nhất khiến cho hình tượng nhân vật nam chính Lăng Bất Nghi trở nên hiếm có trên màn ảnh nhỏ, và cũng là điều khiến cho mình so sánh anh với một củ hành, chính là sự im ắng đến mức đáng e ngại của nhân vật này. Thật ra để miêu tả một cách chính xác nhất thì phải dùng khái niệm tiếng Anh, là “low-key”, thôi các bạn ráng tự hiểu nhé chứ dịch nghĩa tiếng Việt cũng không chuẩn đâu. Giống như củ hành, tuy tồn tại sờ sờ ra đó, nhưng cái chất khí toả ra khi bóc hành khiến cho bạn bóc đến đâu là cay mắt đến đó lại hoàn toàn vô hình, vô thanh vậy. Con người thực sự của Lăng Bất Nghi chính là vô hình, vô thanh, ẩn giấu đằng sau rất nhiều sự ồn ào do chính anh cố tình tạo ra để đánh lạc hướng tất cả mọi người, kể cả khán giả. Trên mạng, người ta tràn lan chia sẻ với nhau một cách thích thú những cảnh tượng ngôn tình do anh thiết kế, những lần anh trợn mắt đánh người không nể nang ai, vui vẻ gọi anh bằng cái tên nam chính ngôn tình mang vibe phản diện. Thế nhưng, có bao nhiêu người nhận ra anh nghiện màu đen và bóng tối? Có bao nhiêu người cảm nhận được nỗi buồn, nỗi đau của anh giấu đằng sau những cái mím môi rất chặt? Có ai nhận ra, cái dáng đi cứng đơ của anh với cái lưng luôn thẳng đứng đến mức cảm thấy vướng víu lại vốn là một sự gồng mình đến kiệt sức, tất cả chỉ để che giấu cho rất nhiều những vỡ vụn bên trong anh giữ riêng cho mình? Trái tim anh tan chảy trước Thiếu Thương cũng chỉ vì cô là người đầu tiên hỏi anh có đau không, và cũng là người đầu tiên đưa tay lên vuốt phẳng cái nhíu mày rất căng, rất chặt, gần như đã tồn tại một cách mặc định trên trán anh. Lăng Bất Nghi thật sự tồn tại một cách quá im lặng, thứ duy nhất hắn dùng để giao tiếp với cuộc đời chính là đôi mắt, và nếu thực sự để ý, hắn dùng đôi mắt để nói rất nhiều. Hắn không hề giấu diếm về những nỗi buồn của mình, về sự cô độc của mình, qua đôi mắt. Hắn cũng dùng đôi mắt để nói lên tất cả những chân tình của mình. Nhưng lời của đôi mắt, có bao nhiêu người nghe thấy, kể cả có nghe thấy rồi, lại có bao nhiêu người muốn tin?
Hình tượng Lăng Bất Nghi được xây dựng rất đặc sắc, cũng quá tinh tế, nhưng vì thế, cũng là một thử thách quá khó khăn đối với diễn viên thủ vai. Thế nhưng, dù cả thế giới này có không thể hiểu nổi Lăng Bất Nghi, cũng vẫn có hai người đã hiểu Lăng Bất Nghi đến tận chân tơ kẽ tóc, chính là đạo diễn của bộ phim và Ngô Lỗi. Trên thực tế, Ngô Lỗi chính là rào cản đầu tiên khiến mình lười chạm vào bộ phim này khi nó mới ra mắt. Cậu quá trẻ, và mình thực sự không thích hình tượng của cậu trong Trường Ca Hành (dù cũng chỉ thông qua các video trên mạng chứ mình cũng chưa xem phim này). Mình đã (một cách vô cùng ngu ngốc) nghĩ rằng, cậu chưa đủ năng lực để cân bất cứ một vai nam chính nào. Cái mặt non choẹt búng ra sữa đó thì làm sao mà làm nam chính phim cổ trang cơ chứ, mình đã thực sự nghĩ như vậy. Theo kinh nghiệm của mình thì, Ngô Lỗi có gương mặt rất sáng, quá sáng, không phù hợp thể hiện cảm xúc phức tạp. Thế nhưng, kể từ khoảng sau tập 10 trở đi, cảm xúc duy nhất của mình về Ngô Lỗi đã trở thành: Ngô Lỗi chính là Lăng Bất Nghi, và Lăng Bất Nghi chính là Ngô Lỗi. Thậm chí, sự hoá thân vào nhân vật quá mức tài tình của Ngô Lỗi chính là lí do lớn nhất giúp mình có thể cảm nhận về nhân vật Lăng Bất Nghi sâu sắc đến vậy.

Đã có những thay đổi về ngoại hình vô cùng quan trọng của Ngô Lỗi giúp cậu tiện lợi hoá thân thành Lăng Bất Nghi hơn rất nhiều – cái này thì có thể phải kể cả công của đạo diễn vào chăng? Đầu tiên là có vẻ như có ai đó cũng có suy nghĩ giống hệt mình, rằng đôi mắt của Ngô Lỗi quá sáng, không phù hợp để thể hiện cảm xúc phức tạp và đa dạng. Thế nên mắt cậu luôn được hoá trang sao cho hốc mắt rất sâu, rất rộng, và bọng mắt rất dày, rất nặng, giúp cho đôi mắt của cậu u tối và nặng nề hơn hẳn. Tiếp đó, cậu dùng việc tập luyện nặng nhọc để ép cho hai cái má vốn có chút bầu bĩnh của mình hóp lại rất chặt, khoe ra cái gò má và xương quai hàm rất sắc sảo và mạnh mẽ của mình, rất phù hợp với hình tượng đại tướng quân ngút ngàn khí chất đàn ông của Lăng Bất Nghi. Nghe thì đơn giản, và có vẻ như là việc đương nhiên phải làm thôi, nhưng nếu bạn cũng là một người chăm chỉ theo dõi màn ảnh Hoa ngữ vô cùng công nghiệp hiện nay với tràn ngập những diễn viên thần tượng đóng 10 phim cùng một hình tượng ngoại hình thì bạn mới hiểu những cố gắng tưởng như rất nhỏ này lại thể hiện một sự trân trọng vô cùng lớn đối với nhân vật của mình, cả từ phía diễn viên lẫn đoàn làm phim.
Tiếp đó, Ngô Lỗi lại có một lựa chọn mà theo mình là cũng vô cùng thú vị về mặt ngôn ngữ hình thể. Điện ảnh Trung Hoa vốn có xuất thân từ sân khấu kịch, nên ngôn ngữ hình thể luôn được coi trọng, và luôn có xu hướng có chút cường điệu. Đối với diễn viên Trung Quốc thì, không chỉ cơ thể, chân tay, thậm chí đến từng thớ cơ mặt cũng được tận dụng tối đa vào việc khắc hoạ nhân vật. Thế nhưng, Lăng Bất Nghi của Ngô Lỗi lại hoàn toàn ngược lại. Lăng Bất Nghi là một nhân vật mà, trong suốt cả 56 tập phim, không có lấy một động tác thừa. Cử động cơ thể của anh luôn được giữ ở mức tối giản. Phần lớn thời gian, cơ thể của anh nếu không phải là giấu trong một bộ áo giáp khổng lồ, thì cũng là một chiếc áo choàng dài che kín toàn bộ. Các cử động đi lại của anh vừa nhanh nhẹn, gọn gàng, lại tuyệt đối không bao giờ có thêm cử động của cánh tay, đến mức chỉ xem phim thôi mà người xem có thể cảm nhận được là anh đi lại không hề gây ra tiếng động. Mỗi cú xoay người, phi thân, hay nện người quỳ xuống của anh cũng tuyệt đối gọn gàng, tinh giản. Ghép cái cơ thể này với một gương mặt luôn lạnh lùng, không có cảm xúc rõ ràng, Ngô Lỗi đã cực kì thành công trong việc biến cái khuôn mặt có da có thịt của mình thành một chiếc mặt nạ, và cái cơ thể có xương có thịt của mình thành một cái vỏ rỗng, một con rô-bốt. Thật oan ức khi suốt thời gian đầu của phim Ngô Lỗi đã bị chê bai là đơ cứng, thiếu tự nhiên, mà người ta không hề biết rằng, anh đã lột tả vô cùng xuất sắc một chàng trai có quá nhiều bí mật nhưng lại luôn phải gồng mình lên che dấu chúng với cả thế giới. Hành động tinh giản, gọn gàng, gương mặt ít cảm xúc là vì chàng quá thông minh, cũng quá toan tính, nên mỗi hành động, mỗi cái nhíu mày của chàng cũng đều đã được tính toán cẩn thận. Thậm chí những cảm xúc rất cực đoan, rất dữ dội như là sự căm thù dành cho kẻ thù giết cha cũng được chàng biến thành một cái mím môi nho nhỏ. Mà cái hay chính là, cái lớp vỏ này càng được khắc hoạ chu đáo, tỉ mỉ bao nhiêu, thì những khám phá sau này đối với những sự thật về chàng mới lại càng bất ngờ và thú vị bấy nhiêu. Nếu tinh tế bạn sẽ nhận ra, những lần duy nhất mà Lăng Bất Nghi bị buộc phải thoát vai rô-bốt này là khi chàng nghe tin Trình Thiếu Thương gặp nguy hiểm. Ngay lập tức, có bao nhiêu lo âu, sợ hãi, căng thẳng, chàng lập tức thả hết lên cái mặt của mình, và vào trong sự vội vã và luống cuống trên cơ thể mình, bất chấp hoàn cảnh. Nhưng cũng gần như ngay lập tức sau khi chàng đã bảo đảm xong sự an toàn của người thương, thì như một cỗ máy đã được lập trình, như bản năng, Lăng Bất Nghi rô-bốt lại lập tức xuất hiện và chiếm lấy cơ thể. Sau này, cũng chỉ duy nhất những khi ở bên Trình Thiếu Thương, Lăng Bất Nghi mới có những hành động thừa thãi bất thường, hay cho phép cảm xúc hiện lên trên mặt mình.
Tưởng tượng thế này là đơn giản nhất nè: giống như một người đang đi ngược chiều với một đám đông rất lớn, và vì thế phải cố gắng ép chặt người mình lại gọn nhất có thể, và di chuyển nhanh nhẹn, gọn gàng nhất có thể để tránh bị liên tục va đập vào những người đang di chuyển hỗn loạn ngược chiều với mình. Sự tối giản trong ngôn ngữ cơ thể của Lăng Bất Nghi đã góp phần rất lớn vào việc khắc hoạ sự cô độc của anh, và sự thận trọng đến đáng thương của anh trong nỗi cô độc đó, khi đối diện với cả một vương quốc đang đi ngược chiều với mình. Và cũng nhờ thế, những toan tính hết sức tỉ mỉ về ngôn ngữ cơ thể như thế này trong việc xây dựng hình tượng Lăng Bất Nghi giúp cho nhân vật này trở nên cực kì khác biệt với hầu hết các vai nam chính khác trên màn ảnh nhỏ – vốn luôn là nhân vật được trao cơ hội để thể hiện những hành động hoành tráng nhất, những cảm xúc cầu kì nhất.

Đương nhiên, lựa chọn xây dựng hình tượng nhân vật bằng cách quái lạ như thế lại mang đến thêm cho Ngô Lỗi một khó khăn rất lớn: cậu không còn một vũ khí nào khác để giúp khán giả phân biệt giữa Lăng Bất Nghi rô-bốt và Ngô Lỗi (bị mang tiếng) đơ cứng ngoài đôi mắt. Và mình, với tư cách một khán giả từng hoài nghi về Ngô Lỗi, đã hoàn toàn choáng váng trước năng lực diễn xuất bằng mắt quá xuất sắc và quá đẹp của chàng trai họ Ngô. Ấn tượng duy nhất của mình trước đây về đôi mắt của Ngô Lỗi là một đôi mắt biết cười và rất trong sáng. Mình hoàn toàn không ngờ rằng, đôi mắt ấy, khi giận, lại dữ dội và sắc sảo đến thế, khi yêu, lại ngọt ngào và tình đến thế, khi buồn, lại ướt át và mênh mông đến thế. Chính vì vũ khí còn lại duy nhất của Ngô Lỗi chỉ còn có đôi mắt, nên phim có rất nhiều cảnh đặc tả đôi mắt của Lăng Bất Nghi. Một diễn viên còn trẻ đến vậy, lại có thể tự tin điều khiển cảm xúc trong đôi mắt của mình tài tình đến thế trước ống kính máy quay. Có thể nói, trong bộ phim này, mình đã không còn lời để khen đôi mắt của Ngô Lỗi/Lăng Bất Nghi. Người ta nói, uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. Thế đm uống phải đéo hiểu là mấy nghìn ánh mắt trong suốt 56 tập phim, mỗi tập 45 phút thế này, thì đm định cho tao say đến bao giờ mới tỉnh? Đến chết mất thôi!
Với một biên kịch xây dựng nhân vật tài tình như thế, lại được đặt vào tay một đạo diễn thấu hiểu và trân trọng nhân vật của mình đến vậy, rồi lại được trao cho một diễn viên trẻ vừa tài năng, vừa tự tin, lại vừa lao động nghiêm túc, đây chẳng phải chính là công thức hoàn hảo để tạo nên một Lăng Bất Nghi quá đặc sắc, quá hấp dẫn, quá hoàn mỹ trên màn hình sao. Sau cả một cuộc đời say mê và thần tượng ba nhân vật nam cổ trang mà theo mình là đã quá đặc sắc đến mức khó có thể vượt qua là Lệnh Hồ Xung, Đoàn Dự và Dương Quá, không ngờ mùa hè năm nay lại gặp được Lăng Bất Nghi vừa hiện đại hơn, vừa phức tạp hơn, nên có vẻ còn đặc sắc hơn một chút. Rồi hắn lại còn được thể hiện vô cùng sinh động, vô cùng quyến rũ và cực kì chỉn chu trên màn hình nhờ Ngô Lỗi, vượt xa bất cứ một phiên bản màn hình nào của ba chàng trai kia. Thật xin lỗi, mình phải thay đổi hình tượng nam chính đỉnh cao nhất trong lòng mình rồi.
(hết pt.2, hẹn các bạn ở pt.3: Chuyện tình yêu trong Tinh Hán)